Truyện Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng của tác giả Quỷ Quỷ kể về Diệp An Hạ, một cái tên rất bình thường nhưng lại mang một số phận không mấy suôn sẻ. Một cô gái không thể ở bên người mà mình chờ đợi mười hai năm. Bị cha xua đuổi, ghét bỏ chỉ vì mê tín dị
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Tổng Tài. Trạng thái: Full. Đánh giá: 7.8/10 từ 4 lượt. Diệp An Hạ là một cô gái đáng thương, vì mê tín dị đoan mà bị cha mình xua đuổi, lớn lên còn bị ép hôn. Dù cô không cam tâm tình nguyện thế nhưng gia đình quyền thế kia cũng không
Tờ Business Insider vừa công bố danh sách 15 nữ tỉ phú tự lập giàu nhất thế giới với tổng tài sản vượt 53 tỉ USD. Đáng chú ý là trong danh sách này có tới 5 gương mặt châu Á và điển hình nhất trong đó phải kể đến Trần Lệ Hoa – vợ của […]
[Thể loại: Đô thị , Ngôn Tình , Nữ Cường ] Bạn đang đọc truyện Vợ Yêu Của Thống Đốc Ngày Ngày Muốn Vượt Tường của tác giả Dật. Kiều Mặc, mọi thứ của tôi đều thuộc về em, tài sản, kể cả tính mạng của tôi."Không cần đâu, anh hãy lại, chờ ngày tôi đón anh làm Kiều phu nhân, đó sẽ là của hồi
Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng Full - 211 chương. Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt Full - 510 chương. Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu) Full - 52 chương.
0GI3t. Quay lại phía An Hạ và Ân Khánh, hai người đã cùng nhau bước vào quán, sau khi gọi hết những món mà khi còn nhỏ họ rất thích ăn ra, Ân Khánh ân cần chuẩn bị đũa và muỗng cho những hành động chu đáo đó mà mắt cô lại đỏ lên, có mấy ai vì cô mà làm nhưng việc này?Đợi đồ ăn lên, cậu lại gắp từng món mà cô thích để vào bát cho An Hạ khẽ khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu. "Anh...anh còn nhớ món mà em thích sao?"Ân Khánh khẽ nở nụ cười.“Những gì thuộc về em, anh chưa từng quên thứ gì.”Mắt cô long lanh chứa đựng hơi nước, giọng nghẹn ngào hỏi cậu."Tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế?"Cậu thở ra một hơi, nhìn sâu vào mắt cô, giọng nhẹ nhàng lên tiếng."Anh kể em nghe một câu chuyện nha.”Cô gật đầu không đáp, bây giờ trong mắt cô chỉ có mỗi hình bóng của gặp cậu mọi thứ xung quanh cứ thế mà dần mờ ảo đi, chỉ có cậu là luôn hiện rõ trong tâm trí trầm ấm của Ân Khánh bắt đầu vang lên."Có một cậu bé một ngày nọ gặp được hai chị em nhà kia vừa mới chuyển nhà tới ở gần nhà cậu. Từ đó cả ba người chơi với nhau rất thân. Nhưng cậu bé lại có tình cảm đặc biệt với cô em gái, cậu lúc ấy còn là một thanh thiếu niên chưa trải sự đời, nên đâu nghĩ đó là tình cảm trai gái”Thế rồi cậu ấy chỉ xem cô ấy là một người em gái của mình, đến một ngày cậu và gia đình cậu chuyển đi nơi khác sống. Lúc nhìn cô ấy khóc khi thấy cậu rời đi, lúc đó tim cậu đau lắm, cho đến khi một tháng sau cậu mới nhận ra là mình không xem cô bé là em gái của mình, bởi vì suốt một tháng đó cậu nhớ cô bé ấy da diết.”“Để muốn bản thân có đủ tự tin đứng trước mặt cô ấy nói ba chữ *Anh yêu em* thì cậu bé đó quyết định cố gắng trở thành một người đàn ông thành công, như vậy mới xứng với cô bé.”"Thật may là sau hơn mười hai năm thì cậu bé ấy đã gặp lại được cô bé và bây giờ cô bé ấy lại đang ở trước mặt cậu.”Trên mặt An Hạ giờ đây chỉ toàn là nước mắt, cô biết câu chuyện đó đang nhắc về điều gì, hóa ra Ân Khánh cũng yêu Khánh à! Anh vì em làm bao nhiêu chuyện như thế, nhưng em lại không hay biết chuyện gì, em vô tâm quá có phải không anh?Chúng ta cùng đợi mười hai năm nhưng lại không đợi được ngày hai ta thành đôi, là em có lỗi với anh trước, phải chi ngày đó em kiên quyết không chấp nhận cuộc hôn nhân này, phải chi ngày đó em phản kháng kịch liệt hơn để anh ta không làm nhục em, thì có lẽ ngày hôm nay đã Khánh hoảng sợ, chạy qua ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cô vào lòng dỗ dành, tay với lấy hộp khăn giấy rồi rút từng miếng một lau nước mắt cho cô."Ngoan không khóc, anh xót.”Cô úp mặt vào ngực cậu, tiếng nức nở ngày càng lớn hơn, mọi người xung quanh cũng bắt đầu nhìn về phía hai người xì xào bàn giờ đây cô và cậu không còn nghĩ nhiều như thế, hai người đều ở hai suy nghĩ riêng mặc kệ mọi thứ xung quanh như thể mắt sắc lạnh của Chu Hạo nhìn cô khóc ở trong lòng cậu, thì máu nóng trong người ngày càng tăng. Dám ở nơi đông người như thế ôm nhau công khai như vậy, rốt cuộc cô có quan tâm nếu như có người biết được thân phận của cô thì sẽ ra sao không?An Hạ ôm chặt lấy eo cậu, giọng đau đớn nói ra.“Ân Khánh, Mãi một lúc mà cô không thể nào nói thành lời, có lẽ vì quá sốc mà tâm trạng của cô bây giờ rất rối Khánh vuốt lưng cô để cho cô bình tĩnh."Anh xin lỗi vì đã nói một cách đường đột như thế, nhưng An Hạ anh không thể đợi em thêm được nữa.”Nói đến đây cậu buông cô ra, ép cô đối diện với mình, ánh mắt chân thành nhìn cô, giọng nói trầm vang lên."Làm người yêu anh nha?"Cô lắc đầu, nước mắt chảy ra nhiều hơn, giọng run rẩy nói“Em... em xin lỗi, em không thể.”Cậu nằm chặt lấy vai cô, mất khống chế hỏi lớn.“Tại sao lại không? Em không yêu anh sao?""Không phải như thế?”Tim cô bây giờ đau quá, nó đang co rút từng hồi một trong lòng ngực của cô. Tại sao sự thật này cậu lại nói ra với cô chứ?Thà cô chấp nhận Ân Khánh không yêu mình, còn hơn để cậu yêu cô mà cả hai lại không thể đến với điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ánh mắt đau xót nhìn cô chất vấn."Vậy tại sao? Em nói đi.""Vi...""Vì cô ta là vợ của tôi, vợ hợp pháp được cưới hỏi đàng hoàng.”An Hả trợn to mắt quay mặt sang sau khi nghe được giọng nói của Chu anh lại ở đây?Chu Hạo thản nhiên đi lại nhìn hai người, mỗi khẽ nhếch. "Cô bất ngờ lắm khi tôi ở đây phải không?"An Hạ né cái nhìn của anh mà bắt đầu lo lắng, cô không phải vì lo cho bản thân mà là sợ Chu Hạo nổi nóng làm tổn thương đến Ân Khánh thấy Chu Hạo, lúc đầu là tỏ ra khó hiểu nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, nở nụ cười chào xã giao với anh."Chu tổng nói vậy là có ý gì?”Mắt anh nhìn về cô nhướng nhướng."Cậu muốn biết thì không phải hỏi phu nhân của tôi là sẽ rõ sao? Còn nữa, chồng đứng đây mà cô có thể tự nhiên để người đàn ông khác ôm mình như thế sao?"An Hạ lúc này mới nhớ mình đang còn nằm trong ngực Ân Khánh, sau khi nghe anh nhắc nhở thì lập tức tách ra. Ân Khánh thấy vậy mặt đen lại không vui, cô sao phải sợ anh ta thể?"An Hạ, em và Chu Tổng có mối quan hệ gì?”Thật ra cậu đã biết cô là vợ của anh, nhưng cậu đã điều tra cụ thể và biết được anh không hề yêu cô, mà cuộc hôn nhân này chỉ là ép chính vì thế mà cậu không chịu nhường bước mà quyết tiến tới giành lại nay cậu muốn cô chính miệng thừa nhận cuộc hôn nhân này, cũng giúp cô cảm thấy tự nhiên và không lo sợ khi tiếp xúc với Hạ nắm chặt tay lại, mặt cúi xuống, sau một hồi suy nghĩ thì cô quyết định nói sự thật ra.“Em...em và anh ta là...là quan hệ...vợ...vợ...chồng”Cô cứ nghĩ cậu sẽ sốc và làm lớn chuyện nhưng không, cậu hoàn toàn bình tĩnh mà gật đầu với cô, An Hạ kinh ngạc nhìn Ân Khánh, không lẽ cậu đã biết từ lâu rồi sao?Như hiểu được ý của cô, Ân Khánh gật đầu thay cho câu trả Hạo nhìn hai người cứ như liếc mắt đưa tình mà chòm người tới, nắm lấy tay cô kéo mạnh về phía mình. Giọng lạnh lại, lời nói đầy cảnh cáo."Nếu Hoàng tổng đã biết đây là vợ của tôi thì lần sau tốt nhất nên tránh xa và đừng làm chuyện thân mật như ngày hôm nay nữa.”Ân Khánh bật cười, mắt hướng nhìn anh đầy thách thức. "Anh có công nhận cô ấy là vợ sao? Có bao nhiêu người biết cô ấy là vợ anh?”Bị cậu hỏi như thế nhất thời khiến anh cứng miệng không đáp trả lại được, nhưng rất nhanh đã quay về được dáng vẻ kiêu ngạo ngày không biết thẹn mà nói."Nhưng cô ấy chỉ phục vụ mỗi tôi vào buổi tối.” An Hạ tức điên lên đưa chân đá mạnh vào chân anh quát."Anh nói cái gì thế hả Chu Hạo?""Không phải như vậy sao vợ yêu?”Anh còn cố tình làm động tác hôn nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng rời đi, chỉ hành động nhỏ như thế thôi đã khiến cô từ hoảng sợ chuyển dần sang bối chuyện này trước mặt Ân Khánh, cô thật không còn mặt mũi mà nhìn cậu Khánh đi qua nắm lấy cổ áo anh, ánh mắt đầy sắc bén như nhìn kẻ thù của mình."Tôi cảnh cáo anh, nếu anh làm cô ấy tổn thương, tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận về những việc làm mà anh đã gây ra."
Kể từ sau buổi lễ đính hôn kết thúc, trong lòng Chu Hạo lúc nào cũng cảm thấy như bản thân mất đi thứ gì đó rất quan trọng mà anh không thể nào biết được thứ đó là phải anh đã có được Uyển Nhi rồi sao, cô ấy luôn là người mà đời này anh muốn lấy làm vợ nhất, nhưng ngay tại buổi tiệc vài ngày trước anh lại không có thái độ gì là vui vẻ mà thông báo chuyện vui đến mọi Hạo ngồi trên bàn làm việc, tay thì vẫn ký tên lên văn kiện một cách linh hoạt nhưng tâm trí thì sáo rỗng không biết đang nghĩ suy chuyện A đã vào phòng nãy giờ mà anh cũng không nhận ra, cậu đi đến đứng trước bàn làm việc rồi nhìn anh chăm chăm. Cứ nghĩ anh sẽ phát giác ra sự xuất hiện của cậu trong phòng nhưng đứng một lúc lâu vẫn không thấy Chu Hạo phản ứng, Tiểu A đành lên tiếng"Tổng giám đốc! Anh sao vậy?"Nghe tiếng kêu, lúc này Chu Hạo mới hoàn hồn lại, đặt cây bút xuống rồi ngã người về sau dựa vào ghế. Dáng vẻ mệt mỏi trông thấy, hai tay anh đưa lên xoa nhẹ hai bên thái dương."Tôi không sao, chỉ là mấy ngày nay trong người hơi khó chịu chút thôi.""Có cần kêu bác sĩ đến khám không ạ?""Không cần, mà cậu vào đây có chuyện gì?" Nhờ anh nhắc nhở, Tiểu A mới nhớ ra mình vào đây có việc quan trọng cần nói."Theo như những gì anh phân phó kêu tôi đi tìm phu nhân...à không An Hạ tiểu thư thì cho đến giờ tôi vẫn không có tin tức của cô ấy. Tôi đã lục tung hết thành phố A này lên nhưng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu hết, e là cô ấy đã đến thành phố khác sinh sống rồi."Đầu Chu Hạo ngày càng đau hơn, nghe tin không tìm thấy cô tim anh lại đập liên hồi như cảm nhận được đồ của mình bỗng nhiên biến mất khỏi tầm kiểm soát của mình.“Tôi cho cậu thời hạn ba ngày lục hết mọi ngóc ngách của những thành phố trong cả nước cũng phải tìm cho bằng được cô ấy. Nếu không thì cậu không cần đến Chu Thị làm việc nữa."Mặt Tiểu A xanh lại, vội vàng trả lời. "Tôi...tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."Đợi Tiểu A đi xong, anh buông lỏng bản thân mà nhắm chặt mắt nhớ cô rồi, không hiểu sao anh lại nhớ cô đến dáng vẻ quật cường không chịu thua của cô, nhớ dáng người nhỏ nhắn nhưng lại can đảm chống đối với anh đến cùng. Liệu trên thế giới này có bao nhiêu cô gái có lá gan lớn giống như cô đối xử với anh như thế?Anh đưa tay lên ôm lấy đầu, cố gắng nhớ lại những hình ảnh của cô khi ở cạnh anh còn xót lại trong trí nhớ.[...] Vì đã đính hôn với nhau nên Uyển Nhi đã dọn đến ở cùng với Chu Hạo, nhưng anh lại không cho phép cô ta ở chung phòng với anh vì hiện giờ giữa bọn họ chưa phải vợ chồng chính Nhi cô ta nghe xong tức lắm, không phải cô ta không nghe ngóng được gì, cô ta biết hết. Căn phòng đó Chu Hạo cũng chưa từng cho An Hạ vào với lý do phòng đó chỉ thuộc về cô ta và tại sao bây giờ có thể ở chung thì anh lại viện cớ không cho lúc Uyển Nhi lo sợ đủ điều, cô ta sợ anh thay lòng rồi, cô ta sợ anh đã có tình cảm với người phụ nữ kia mất rồi. Nhưng Uyển Nhi không cam tâm, cô ta muốn có tất cả bao gồm thân thể của anh và tài sản nhà họ Lệ sợ con trai mình đi làm suốt ngày sẽ khiến cho con dâu yêu quý của mình cảm thấy cô đơn, buồn bã mà đã đến biệt thự thăm cô ngày dọn về đây ở, cô ta đối với người làm chả ra gì nhất là khi không có sự hiện diện của Chu Hạo. Quản gia Lý và mọi người ai cũng không thích cô ta và cảm thấy có lỗi với phu nhân lúc trước vì đã đối xử tệ với cô ấy, thậm chí một lời chào tạm biệt cũng không thể nói được."Các người còn đứng đó làm gì, màu gọt trái cây mang lên cho tôi ăn mau. Mấy người nên nhớ tôi là vợ của Hạo, là chủ nhân của căn biệt thự này, phận người làm như mấy người là phải nghe theo lời của tôi."Sợ cô ta lại giở trò nói xấu với cậu chủ mà ai cũng nhẫn nhịn mà làm trái cây lên, Uyển Nhi thư thả nằm dài trên ghế số pha. Vừa ăn vừa dán mắt vào màn hình xem phim tình cảm.“Dạ thưa phu nhân mới đến."Nghe bên ngoài có tiếng động, Uyển Nhi ngồi ngay dậy chồm người nhìn ra ngoài. Thấy người đến là Tổng Lệ, cô ta lập tức dọn dẹp mọi thứ cho ngay ngắn lại rồi mang dép chạy ra đón bà. "Con thưa mẹ”Thấy cô ta, bà lập tức nở nụ cười thật tươi rồi giọng nhỏ nhẹ lên tiếng“Mẹ sợ Hạo nó đi suốt con ở nhà một mình sẽ buồn nên đến đây trò chuyện với con cho vui.”"Dạ mẹ đến là con vui rồi."Người làm thấy vẻ nịnh nọt của cô ta đối với phu nhân mà thầm ghen ghét trong lòng, tại sao trên đời lại có người giả tạo như thế chứ."Con nói ta nghe xe, từ ngày về đây sống Hạo nó có đối xử tốt với con không?""Anh ấy rất là yêu thương con nên mẹ cứ yên tâm đi a, nhờ có mẹ mà con được gả cho anh ấy, con cảm ơn mẹ rất nhiều.” Tổng Lệ đưa tay vỗ mấy cái lên mu bàn tay cô ta, giả vờ trách mắng."Con cứ vậy, mẹ là mẹ rất thích người con dâu như con nên mới tìm cách tống cổ cô gái kia đi và tìm cách cho bà nội tức giận mà đồng ý hôn sự này.""Ta không ngờ con nhỏ đó lại dễ dàng bỏ đi như vậy xem ra cũng tốt. Hạo nó khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của con sẽ xiêu lòng ngay, nên con cứ làm theo kế hoạch của mẹ vậy là thành công”Cô ta ngoài mặt thì nở nụ cười dịu dàng nhưng trong lòng thì thầm khinh bỉ đối với ta đầu phải là đứa ngốc đến mức không biết thế mạnh của bản thân là gì mà không biết cách lấy lòng Chu Hạo. Những chiêu thức bà ta đưa ra chỉ là những thứ cô ta đã dùng rồi mà sân, người đàn ông nghe hết toàn bộ câu chuyện của họ. Hai tay để bên hông của người đàn ông siết chặt lại đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt khiến nó rỉ máu cũng không có cảm giác đau đớn mắt của người đó nhìn họ rất dữ tợn, răng nghiến lại như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, vừa đó không ai khác chính là Chu Hạo. Hôm nay anh thấy mình không còn đủ tỉnh táo để làm việc mà muốn về sớm, nhưng không ngờ vì vậy mà anh biết được một chuyện đáng kinh tởm như vậy từ mẹ ruột và người con gái mình từng yêu thương. Anh nhất định sẽ cho người đi điều tra xem chân tướng phía sau là như thế đời anh ghét nhất là bị người ta qua mặt, dù cho có là người thân của anh đi nữa anh cũng không cho phép."Tốt nhất hai người đừng làm tôi biết được chuyện xấu gì.”Anh không đi vào trong với họ và quay ngược trở ra lái xe rời đi, anh muốn hẹn một người để nói chuyện. Anh biết chắc em ấy sẽ biết được gì đó mới cùng bà nội cùng lúc lên tiếng chấp nhận hôn nhân của anh và Uyển lấy điện thoại ra bấm một dãy số quen thuộc, bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói của người phụ nữ hết sức lạnh nhạt."Anh gọi em..."Nhưng chưa nói hết câu thì bị anh chen ngang vào."Đến nhà hàng cũ gặp anh."Chỉ một câu ngắn gọn không đầu không đuôi với đối phương như thế xong anh tắt máy ngay, bây giờ tâm trạng của anh rất chỉ muốn tìm thứ gì đó để phát tiết ngay lúc ai có thể chấp nhận được mình bị lừa cả.
Add bookmark Ảnh bìa Tác giả Quỷ Quỷ Thể loại Ngôn tình Tình trạng Hoàn thành Lượt đọc 48,393 Cập nhật 22/04/2021 Giới thiệu truyện Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng - Tác giả Quỷ Quỷ Diệp An Hạ, một cái tên rất bình thường nhưng lại mang một số phận không mấy suôn sẻ. Một cô gái không thể ở bên người mà mình chờ đợi mười hai năm. Bị cha xua đuổi, ghét bỏ chỉ vì mê tín dị đoan. Người chồng trên danh nghĩa thì luôn nghĩ cô là hạng đàn bà dơ bẩn. Review truyện Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng Advertisement Last edited 18/04/2021
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của bà. "Con có ăn hiếp cháu dâu của bà không? Sao không chở con bé qua đây chơi với bà?”"Con rất bận”"Bận thì bận nhưng phải tranh thủ thời gian ở với vợ mình.”"Con đã nói rồi, con chỉ làm theo ý nội cưới cô ta chứ con không có nghĩa vụ chăm sóc cô ta như một người vợ chân chính của mình, bởi vì cô ta không phải người con yêu” An Hạ ngồi đó siết chặt lấy đôi đũa trong tay, lời anh nói cô nghe không sót một chữ, tim bỗng nhiên đau nhói khi nghe những lời đó. Biết là anh không thích mình nhưng khi chính tai nghe thấy thì nó vô cùng đau đớn, không phải vì tình yêu mà nó như một lời tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của Chu nghe xong liền tức giận quát anh."Anh mà làm cho cháu dâu tôi buồn tôi chết cho anh coi.”Tay đưa lên day day trán, anh vội nói"Nội có thôi cái việc đem cái chết ra đe dọa con được không?""Tôi là muốn tốt cho anh, anh còn muốn như thế nào nữa?”"Muốn tốt cho con thì nên cho con lấy Uyển Nhi người con yêu mới đúng chứ.”"Nội cấm con nhắc đến người phụ nữ để tiện đó trước mặt nội và nhất là với vợ con. Con bé sẽ buồn khi nghe chồng nó nhắc đến người phụ nữ khác.”"Nội không được nói cô ấy như vậy.”"Không nói nhiều, nay nội gọi một là hỏi thăm tình hình con và cháu dâu. Hai là ngay hôm nay lập tức mang cháu dâu của nội đến công ty bổ nhiệm thư ký cho Tổng giám đốc.”Anh tức giận nắm chặt điện thoại lại."Con không muốn cô ta làm thư ký của con.” "Ta nói vậy đó con tự mà giải quyết, đừng bao giờ nghĩ đến việc đối đầu với ta.”Không cho anh nói thêm lời nào, nội Chu đã tắt máy bỏ anh bên đây đầu đầy vạch nóng giận xoay người đi về hướng cô đang ngồi, An Hạ vừa mới khôi phục lại được tâm trạng, định gắp một miếng thịt đưa vào miệng thì bị anh xuất hiện bất ngờ mà hất đổ nó đi. Xong mạnh bạo nắm tay cô kéo đứng lên, mắt đỏ ngầu nhìn cô."Đi lên lầu chuẩn bị theo tôi đến công ty."An Hạ giật mình với thái độ quá khích của anh, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bên tai nghe anh nói đến công ty với anh, mắt kinh ngạc sau đó khó hiểu nhìn anh."Tới đó làm gì? Tôi còn phải đi làm."Trừng mắt nhìn chằm vào cô.“Đi đến đó làm thư ký, đừng làm tốn thời gian của tôi." "Tôi không đi, tôi có công việc riêng của mình.""Không tới phiên cô quyết định.”"Quản gia Lý.”Bà nãy giờ đứng một bên không dám đi ra ngăn cản sợ anh giận quá mất khổng chế mà hại cô thêm, nên cách duy nhất là đứng quan sát sự việc. Nghe anh gọi mình bà gấp gáp chạy ra."Thiếu gia cậu gọi tôi có việc?"Đẩy mạnh cô qua phía bà, may mà bà đỡ cô kịp nên cô không bị ngã.“Đưa cô ta lên thay đồ nhanh cho tôi, tôi không thích đợi ai đó quá lâu đâu."Nói rồi anh không nhìn lấy cô một cái mà đi nhanh ra xe và mang hơi thở nguy hiểm ngồi vào xe. Tiểu A rùng mình vì trong xe bỗng xuất hiện một hơi thở lạnh lẽo nên vội quay ra sau nhìn. Đến khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh thì liền nuốt nước bọt một cái lập tức quay trong nhà, quản gia Lý cũng nhanh chóng dẫn cô đi lên lầu để chuẩn bị mọi thứ. Bà biết tính tình thiếu gia không được tốt, nên là cũng không dám để cậu đợi lâu, nếu không cô sẽ không yên với cậu ấy Hạ thì trước sau như một không hiểu chuyện gì, cô định ăn sáng xong rồi đi làm, nhưng từ đâu bay ra cái tin mà làm thư ký của anh vậy?Từ đầu cho đến cuối mọi việc đều do một tay quản gia Lý làm hết, cô thì thất thần ngồi yên ở đó, đang cố nghĩ xem điều gì khiến anh lại quyết định như khi ngồi vào trong xe thấy sắc mặt anh trầm lại, hơi thở đầy tức giận thì lúc này cô mới chắc chắn biết được là cô từ giờ không được đến nơi lúc trước cô làm nữa. Đang suy nghĩ thì nghe được giọng khó chịu của anh vang lên"Có nhiều việc đó cũng không xong, cô chậm chạp quá rồi đấy.”An Hạ không thèm đôi co với anh mà chỉ cúi đầu xuống nhỏ giọng nói"Xin lỗi.""Hừ!"Anh quay mặt ra cửa xe và không để ý đến cô A nãy giờ đang quan sát cô và sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, thì cậu có thể đoán được đây là thiếu phu nhân mới được gả về nhà họ Chu, cậu vừa tập trung lái xe vừa lên tiếng"Chào thiếu phu nhân.”An Hạ lúc này mới để ý bên trong xe còn có một người, ngẩng đầu lên nhìn thì xuất hiện trước mắt cô chính là một người đàn ông trẻ tuổi, có thể cậu ta tầm hai mươi bốn hay hai mươi lăm tuổi gì thôi. Cậu ta vừa kêu cô là thiếu phu nhân lại còn lái xe của Chu Hạo, vậy chắc cậu ta là trợ lý thân cận bên anh chuẩn bị lên tiếng đáp trả lại, thì bị giọng nói uy hiếp của Chu Hạo làm lời nói định thốt ra nghẹn lại nơi cổ họng.“Cô ta không phải phu nhân, đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi nhắc cậu điều này.”Tiểu A nghe xong mặt tái lại, Tổng giám đốc sao lại đối xử với thiếu phu nhân như thế chứ? Cậu thấy cô ấy cũng xinh đẹp, dịu dàng có thua kém ai đâu. Nhưng đây chỉ là cậu nghĩ ra thôi chứ nào dám nói trước mặt anh. Cậu nhìn lên kính chiếu hậu rồi cẩn thận nói"Tôi đã hiểu Tổng giám đốc.”Xong nhìn sang An Hạ vừa hay chạm phải ánh mắt của cô, cậu gật đầu một cái xem như chào hỏi. Cô thấy cũng gật đầu lại, không lên tiếng được thì dùng hành động vậy, dù sao tên khó ở vẫn ngồi kế bên nên không dám manh động điều dọc đường Tiểu A tập trung lái xe của mình, An Hạ thì ngồi nép ở một bên. Vẻ mặt đăm chiêu không biết tìm cách nào nói cho anh hiểu rằng, cô có công việc sẵn rồi nên không cần phải đến công ty của anh cô đứng trước mặt anh lại không hiểu vì sao trở nên yếu thế hắn đi, cô không biết đã suy nghĩ bao nhiêu cách để nói trực tiếp với anh. Chỉ là vừa mới quay qua thì lại chần chừ mà quay dù ngồi bên này ra vẻ không mấy quan tâm đến cô nhưng anh biết được từng hành động của cô từ lúc lên xe cho đến khinh bỉ trong lòng, tỏ vẻ thanh cao trong khi mình là con người bẩn thỉu. Trên đời này anh ghét nhất là loại người tham tiền mà không từ thủ đoạn, nếu không phải do bà nội ép thì có mơ anh mới cho cô đến công ty của anh, để giờ khắc nào cũng thấy khuôn mặt biết rằng anh chán ghét bộ mặt giả tạo này của cô như thế nào, có thể qua mắt người ngoài bằng bộ dạng thục nữ dịu dàng, nhưng không thể nào qua mắt anh ngay cả tâm cơ của cô ta anh cũng không nhận ra thì thật phí những năm nay anh đứng vững trên thương anh không biết rằng sau này anh đã rất hối hận vì hôm nay đã suy nghĩ như thế với cô và anh cũng nhận ra được đôi khi không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá được một con người. Chính vì lần đánh giá sai này mà khiến anh sắp mất cả vợ lẫn dừng lại trước cửa công ty, anh không nói lời nào và cũng không chờ Tiểu A qua mở cửa cho mình mà đi thẳng vào trong. Cô nhìn theo và không hề tỏ ra chút cảm xúc gì trước thái độ đó của anh, có lẽ trong khoảng thời gian này cô đã dần thích nghi với cái cách hành xử như thế của A đứng khựng ở đó trong giây lát, đưa tay lên gãi đầu rồi đi qua mở cửa cho từ từ bước ra rồi mỉm cười gật đầu với cậu nói"Cảm ơn."
cô vợ nữ cường của chu tổng