Dù đang trong mối quan hệ này, Mimi lại phải lòng một doanh nhân Hong Kong, theo anh ta đến đây sinh sống. Khi có bầu, bị người tình Hong Kong hắt hủi, Mimi trở về Singapore sinh con gái. Sau thời gian làm gái bán dâm, vào giữa năm 1969, Mimi quay về với ông Hiroshi, nhận chu cấp 200
Dự đoán theo chòm sao của bạn Song Tử. Bạn đang ở trong một trạng thái tâm lý tốt. Hãy tận dụng cơ hội này bằng cách hướng tới những điều bạn xứng đáng có được. Bạn cần hành động và mọi thứ sẽ xuất hiện đúng lúc. Sự mệt mỏi mà bạn đang cmar thấy là
Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen chap24 Nghe nói hôm nay Tần tiên sinh bận nhưng hắn không tin tưởng ai, vì vậy hắn mới quyết định giao việc cho quản gia. Về lịch trình hôm nay của hắn ra sao thì cô cũng nắm rõ khá nhiều. Tần Tư Lăng dạo này phải dồn việc làm để chuẩn
Chương 736: ghen tị chết bọn họ. "Tốt lắm, tốt lắm, đừng ngươi của ngươi, nhanh ăn đi, bằng không của ngươi đồng sự còn tưởng rằng ngươi tối hôm qua làm lụng vất vả quá độ, khởi không được giường đâu!". Tần Lam nói, nói xong chính mình lại nhịn không
Nhưng suốt mấy hôm đó cô ấy vẫn không hề nói chuyện mình mang thai. Tôi cố gắng nhẫn nhịn chờ đợi, nhưng đến tận hôm sau vợ vẫn không báo chuyện có bầu. Cô ấy lại còn kiểu muốn hai vợ chồng ân ái với nhau, cứ khơi gợi: "Hay là mình sinh thêm đứa nữa đi anh!
Tiên sinh đã dạo những bản đàn mở đầu cho một cuộc hoà nhạc tân kỳ đang sắp sửa". Trước đó, trong tuần báo Ngày nay (số ra ngày 17-6-1939), Xuân Diệu, một người say mê thơ Tản Đà từ nhỏ, cũng đã viết: "Tản Đà là người thi sĩ đầu tiên mở đầu cho thơ Việt
UZzNtve. Trình Nhiễm không ngờ Tần Tư Lăng mất trí nhớ, lại trở về cái tính cách trước khi hắn gặp cô. Cái bệnh sạch sẽ của hắn lại bắt đầu tái phát. Không những vậy, thói quen mất ngủ lại đâu vào đấy. Trình Nhiễm cũng chẳng hiểu nổi tại sao lại như vậy. Cô có nhờ ông lão kia xem qua. Thì ông ấy nói Tần Tư Lăng là mất trí nhớ tạm thời. Nếu muốn chắc chắn hơn thì phải đưa người đến bệnh viện có các thiết bị tân tiến kiểm tra qua. Trình Nhiễm cũng muốn lắm nhưng hai người đã hoàn toàn bị mắc kẹt ở cái nơi này rồi. "Tư Lăng, đây là ảnh cưới của anh và em. Anh xem đi, em không có nói dối. Anh và em đã kết hôn rồi." Cũng may là cô có bỏ ảnh cưới của hai người vào balo nếu không thì với cái tính cách đa nghi của Tần tiên sinh thì vẫn còn nghi ngờ cô lắm. Tần Tư Lăng cầm tấm hình trong tay thì hàng lông mày hơi nhíu lại. Không phải là hắn nghi ngờ lời nói của Trình Nhiễm mà là những hành động quá mức thân mật của cô mới khiến cho hắn thấy không quen. Hắn mắc bệnh sạch sẽ mà người xưng là vợ hắn lại hết ôm lại hôn hắn. Chẳng lẽ trước đây hắn và cô đã thân mật đến mức để hắn quên đi tình trạng sạch sẽ của mình sao? Trình Nhiễm giải thích mất nửa ngày trời cũng thấy chán. Chính vì vậy cô để cho Tần Tư Lăng ở lại dưỡng thương rồi đi ra ngoài có việc gì giúp đỡ bà lão. Theo như cô biết thì ông bà lão này hành y trong làng. Người trong làng này gọi ông bà là ông bà Cao. Ngôi làng mà cô và Tần Tư Lăng đang lưu lạc đến đây là ngôi làng đông dân duy nhất nằm ở rìa biên giới. Chính vì vậy mà an ninh ở đây không tốt, thương xuyên xảy ra những cuộc bạo động, đến chính phủ của hai nước cũng không nhúng tay vào. Muốn ra khỏi đây chỉ có thể đi xuyên ra đám khủng bố bao vây bên ngoài. Mà tên nào tên nấy cũng mặt giữ tợn, tay cầm vũ khí thấy dân thì bắn chết. Trình Nhiễm quyết định sẽ xin tá túc ở đây một thời gian, đợi cho vết thương của Tần Tư Lăng hồi phục hoàn toàn mới nghĩ cách rời khỏi đây để trở về. Số cô cũng may, gặp nạn được quý nhân phù trợ mới gặp được hai vợ chồng tốt như ông bà Cao. Những người dân trong làng nói thẳng ra thì nhà nào biết nhà đó, họ không thích lo chuyện bao đồng nên cũng khó mà nhờ cậy được. Ông Cao ngày nào cũng lên núi hái thuốc và thảo dược. Còn bà Cao ở nhà dọn dẹp, phơi phóng lá thuốc cho khô. Công việc cũng chẳng có gì mấy nên Trình Nhiễm giúp bà được cái gì thì giúp. Nhưng cũng nhờ tiếp xúc với "y nhân" mà cô đã tổng hợp cho mình thêm kiến thức về các loại thuốc cũng như các loại cây gây độc tố. "Hai đứa đi hưởng tuần trăng mật xong gặp tai nạn ấy hả?" "Dạ vâng. Chồng cháu mất trí nhớ, nên tính cách lại trở về như trước đây có phần sạch sẽ. Nếu anh ấy làm gì sai... Cháu mong ông bà bỏ quá cho." Trình Nhiễm trời sinh có một cái miệng nịnh người già vô cùng giỏi nên rất nhanh cô đã được bà Cao yêu quý dạy thêm cho vài món ăn mà phụ nữ phải biết. Chỉ có điều, hoàn cảnh ở đây phải dùng bếp củi để đun nên có phần khó khăn. Trình Nhiễm mang bát cháo nóng vào cho Tần Tư Lăng, thấy hắn đang ngồi trên giường tịnh tâm nhắm mắt thì không có làm phiền mà chỉ nhẹ nhàng đặt nhẹ bát cháo, rồi đi về phía cái ghế gỗ ngồi xuống. Căn phòng nhỏ tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ thấy tiếng thở của hai người. Đến khi Tần Tư Lăng mở mắt ra thì thấy Trình Nhiễm đang ngồi nhìn ngắm mình chăm chú. Hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên. "Hôm nay anh thấy cơ thể sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?" Tần Tư Lăng lãnh đạm gật đầu. Trình Nhiễm đứng dậy bưng bát cháo đến rồi lấy thìa định tự mình bón cho Tần Tư Lăng ăn thì bị hắn chặn lại. "Tôi có tay... Nên không phiền đến cô." "Có sao đâu. Trước đây anh cũng quen em đút cho mà. Để em." Vì Trình Nhiễm vừa chủ động lại quá cố chấp nên Tần Tư Lăng để mặc cô muốn làm gì thì làm. Dù sao thì hắn thấy cô không có ý xấu. Mấy ngày nay rất tận tình chăm sóc hắn nên hắn mới bỏ qua. "Vì sao chúng ta lại ra nông nỗi này?" "Ý anh là gì?" "Ý tôi là vì sao cô và tôi lại ở đây? Trước đây gia đình chúng ta như thế nào?" Vậy là để thỏa mãn lòng hiếu kì của Tần Tư Lăng nên Trình Nhiễm đã tường thuật lại mọi chuyện cho hắn rõ. Tuy nhiên, chuyện nên kể cô mới kể còn chuyện không nên thì cô bỏ qua và biến tấu theo một chiều hướng khác. "Anh rất thích trẻ con, cứ nhất quyết muốn em sinh con. Ông bà nội anh cũng vậy. Em thì vẫn còn trẻ nhưng thấy anh thành tâm quá nên chúng ta sẽ dự định trong năm nay sẽ có tin vui luôn." "Thật sao?" "Đương nhiên rồi. Anh thử nghĩ xem, Tần Gia có mỗi mình anh là người thừa kế. Chính vì vậy mà anh rất muốn có con để san sẻ trách nghiệm nặng nề này. Hơn nữa... Anh muốn hàn gắn hơn tình cảm của hai chúng ta." Trình Nhiễm cảm thấy bản thân nói dối ngày càng lợi hại. Thế mà lại có thể lừa gạt Tần Tư Lăng một cách thuận lợi như vậy. Tuy ngoài mặt cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại lo lắng cho mai sau. Nếu như Tần Tư Lăng sau này mà nhớ lại thì không biết kết cục của cô sẽ ra sao nữa. Mấy ngày sau, do sự chăm sóc tận tình của Trình Nhiễm mà vết thương của Tần Tư Lăng đã lành hơn phần nào. Có điều, hắn phải duy trì uống thuốc đắng mỗi ngày để cơ thể có thể hồi phục hoàn toàn. Trình Nhiễm nhờ sự giúp đỡ của bà Cao mà cũng hoà nhập được với mấy hàng xóm xung quanh hơn. Cô thông qua đó để nắm bắt thông tin, để mấy hôm nữa còn cùng Tần Tư Lăng tìm cách trở về. "Tiểu Nhiễm, hôm nay ở đền chính có hội lớn đấy. Cháu có muốn đi không?" Nghe bà Cao nói vậy, Trình Nhiễm đặc biệt cao hứng đồng ý ngay. "Thật ạ? Vậy cháu cũng muốn đi xem lễ hội ở đây trông như thế nào?" "Chồng ta sáng nay cũng đến giúp trưởng thôn rồi. Cháu đến đó có gặp ông ấy thì thay ta nhắc nhở ông ấy uống ít rượu thôi." "Vâng ạ." Trình Nhiễm giúp bà Cao dọn dẹp xong thì định đi đến lễ hội. Vừa đặt cái túi đựng xuống, đột nhiên một bàn tay vươn ra trước mặt của Trình Nhiễm. Cô ngẩng đầu lên thì thấy đó là Tần Tư Lăng. "Anh không nghỉ ngơi đi sao lại ra đây?" "Tôi... Muốn đi cùng cô." "Đi cùng em? Có được không? Vết thương của anh..." "Không sao, tôi đi được." Thực ra là Tần Tư Lăng đang ghen. Mấy ngày nay tuy hắn ở trên giường nhưng thông qua cái cửa sổ nhỏ có thể quan sát tất cả những gì Trình Nhiễm làm. Cô có vẻ được rất nhiều hàng xóm quan tâm, đặc biệt là đàn ông. Tuy Tần Tư Lăng vẫn chưa thể nhớ lại mối quan hệ của hai người. Nhưng cô đã nói cô là vợ của hắn. Vì thế mà hắn không thể nào làm ngơ được. Cũng tại cái ngoại hình chết tiệt của cô mới thu hút nhiều con sâu béo kia. Ở nhà đã đông như vậy, không biết đến lễ hội còn ra sao nữa. Trình Nhiễm chẳng hiểu tính cách của Tần Tư Lăng thất thường ra sao nên đã cùng hắn đi theo sau. Mấy ngày dài Tần Tư Lăng phải ở trên giường, chắc hắn cũng thấy bức bối lắm. Nói tóm lại cho hắn ra ngoài cho thoải mái tinh thần. Trên đường đi có rất nhiều người, cô thấy Tần Tư Lăng liên tục tránh né bọn họ. Bất giác, Trình Nhiễm lại nhớ đến cảnh cùng hắn về quê của cô trước đây. Cái bệnh sạch sẽ lại nổi hứng tái phát rồi. Chính vì vậy Trình Nhiễm đã nắm lấy tay của Tần Tư Lăng để hắn đi vài trong, còn cô đi về phía ngoài. "Em không nghĩ khi anh mất trí nhớ thì cái bệnh sạch sẽ lại quay trở lại. Sao không quên luôn cái bệnh sạch sẽ đi chứ?" Tần Tư Lăng không nói gì, chỉ từ từ hướng mắt nhìn xuống bàn tay hai người đang đan vào nhau. Cặp nhẫn cưới kim cương dưới ánh mắt mặt trời vô cùng nổi bật. Không hiểu sao Tần tư Lăng lại bỗng nhếch miệng lên, có ý cười. Lễ hội của ngôi làng này rất nhộn nhịp. Suốt từ cổng chính đi vào đã nô nức người người tấp nập. Hai bên hàng quán vô cùng nhộn nhịp. Bảo sao đây là ngôi làng đông dân nhất. Riêng cái lễ hội này thôi cũng đã chật kín người rồi. Phải khó khăn lắm Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng mới lách qua được đám người trước mặt. Đột nhiên có tiếng hét vang lên. Sau đó một quả cầu được đan bằng tre nứa từ đâu rớt xuống tay của Tần Tư Lăng. Đám người xung quanh từ từ tránh xa hai người ra. Một cô gái đầu đội vòng hoa mặc chiếc váy truyền thống từ đâu xuất hiện, chặn trước mặt của hai bọn họ. Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng không hiểu gì, nhìn nhau rồi nhìn xuống quả cầu trên tay của Tàn Tư Lăng. Cô gái đội mũ hoa kia nhìn Tần Tư Lăng một cách rất ưng ý. Một đám đàn ông từ đâu xông lên bao vây hai người lại. "Mau, đưa người đàn ông đẹ trai này đi." Cái quái quỷ gì thế? Trình Nhiễm thấy đám người kia bắt đầu động thủ thì nhanh chóng rút lấy một cái gậy gỗ ở gian hàng bên cạnh, che chắn trước mặt của Tần Tư Lăng. "Mấy người định làm gì?" "Anh ấy đã nhận lấy quả cầu của tôi, đương nhiên là bắt anh ấy về làm chồng rồi." Cô gái đeo vòng hoa nói. "Ai cho phép? Đây là chồng của tôi! Tên nào dám mang anh ấy đi, tôi liều mạng với kẻ đó!" .......
"Anh... Mau gỡ mấy con đấy ra đi. Nó sẽ hút máu của anh đấy... Đừng để nó tiếp xúc vào da...""Tôi chỉ muốn hỏi em lại cho chắn chắn đây có phải con đỉa hay không thôi. Mấy cái con này nhìn thật là chướng mắt. Chẳng có tí thẩm mĩ nào."Làm ơn gỡ mấy con đó ra đi Tần tiên sinh, ghê quá đi mất!Mãi mới gỡ được ba con đỉa ra, mà Trình Nhiễm toàn thân bủn rủn không dám nhìn. Đã thế vị Tần tiên sinh lại làm ra vẻ tò mò, nhặt cái cành cây khô bên cạnh, chọc chọc vào con đỉa như muốn kiểm nghiệm hơn về cái con sinh vật mới thấy ngoài đời lúc này ông cụ Trình trở lại, trên tay xách mấy cái bánh trong túi và mấy chai nước ngọt đi tới. Trình nhiễm vội kéo Tần Tư Lăng quay lại chỗ chiếc xe. Ông cụ Trình nhìn xuống mảnh ruộng đã được gặt kha khá thì gật gật đầu hài lòng đưa cho Trình Nhiễm túi bánh và mấy chai nước ngọt."Hai đứa ăn đi, lấy lại sức rồi tiếp tục làm. Bánh này ta lấy bên nhà bà Giang, mới làm nên hơi nóng, thêm cả nước ngọt giải khát."Nhận lấy đồ của ông nội, Trình Nhiễm vui vẻ tháo găng tay của mình ra, còn giúp Tần Tư Lăng tháo lớp găng tay ngoài của hắn rồi mỗi người hai chiếc bánh và một chai nước cứ thế ăn uống. Trước khi ăn, Tần Tư Lăng còn không quên lễ nghĩa mời ông cụ Trình trước. Ông cụ Trình chỉ gật nhẹ đầu ra quay người đi đâu đó. Lúc quay lưng lại, khóe miệng của ông cụ hiếm lắm mới nở nụ cười hài lòng. Có vẻ như Tần Tư Lăng đang rất thuận lợi vượt qua bài thử thách này."Đây là loại bánh gì vậy?""Bánh trứng đấy. Bà Giang nổi tiếng cả thị trấn vì làm món này siêu ngon."Tần Tư Lăng ăn một miếng rồi lại miếng thứ hai. Miếng bánh mềm mềm lại có vị rất vừa, có cả từng sợi bánh được hắn kéo ra, tan trong miệng, hương vị thấm đẫm trong khoang miệng làm cho hắn không thể cưỡng lại. Cái bánh trứng này quả thật rất ngon, đây là lần đầu hắn ăn một cái bánh có hương vị đặc biệt như vậy. Nó còn ngon hơn cả những chiếc bánh do chính những người đầu bếp có tiếng mà hắn đã từng thử qua Tần Tư Lăng ăn ngon lành như thế, Trình Nhiễm cũng thấy có chút bất sao cả sáng này hắn cũng làm việc rất cật lực, chắc do đói nên mới vậy. Ông nội cô tuy nhìn vậy thôi nhưng thật sự rất tốt. Những chiếc bánh của bà Giang này thường chỉ có bán vào buổi chiều, vậy mà ông lại có thể sang thuyết phục được bà ấy làm riêng cho mấy cái. Ông nội cô lúc thì cục tính, khó gần thật nhưng lại là người rất biết quan tâm đến người khác. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lúc cô muốn thứ gì ông nội đều không lặn lội đường xa đi mua về cho cô. Có lẽ, trên đời này cô khẳng định một điều rằng cô chính là người thương cô hơn bất cứ người ăn xong rồi nghỉ một chút, sau đó lại xuống đồng tiếp tục công việc. Đến giữa trưa, Trình Nhất Phàm mang cơm ra. Thấy ông nội phía xa đang trò chuyện với lão Mã, Trình Nhất Phàm không ngừng thở dài."Nhất Phàm, lát nữa kêu ông về nhà mà dùng cơm. Để chị với Tư Lăng ở đây là được rồi.""Không biết ông có về hay không nữa, chứ em thấy ông buôn chuyện rôm rả với lão Mã lắm. Dù sao cũng tốt, ông lớn tuổi rồi không nên làm công việc nặng nhọc. May năm nay có anh rể. Nếu không ba mẹ lại bắt em xuống đồng chắc em cháy khô."Hai chị em cô vừa nói vừa quay về phía của Tần Tư Lăng. Giữa cái thời tiết nóng lực như này mà hắn vẫn còn mặc nguyên cái bộ đồ bảo hộ tránh bẩn cho được. Thật là con người chịu đựng cho được miếng nước vào miệng, Tần Tư Lăng bỗng khựng lại khi thấy hai chị em nhà Trình Nhiễm tỏ ra cái biểu hiện giống nhau, giơ ngón tay cho hắn một sự thúc ép của Trình Nhiễm và cháu trai, ông cụ Trình cũng về nhà ăn cơm. Trình Nhiễm nhìn mảnh ruộng đã gần hoàn thiện thì có chút vui. Chỉ cần làm nốt là tất cả chỗ ruộng trước mắt là xong là với sự nỗ lực của cô và Tần Tư Lăng thì cuối cùng đến chiều hai người cũng hoàn thành xong tất cả. Cô và Tần Tư Lăng ngồi dựa vào nhau thở không ra hơi..."Tần tiên sinh, cho em xin cảm nhận của anh lần đầu làm cái công việc này như thế nào?""Đừng hỏi nữa, tôi muốn về nhà tắm ngay."Đến thời khắc này thì Tần Tư Lăng không thể nghĩ ngợi được gì nữa rồi. Hai người đã làm xong công việc, còn lại là do ông nội cô sắp xếp giao cho máy làm nốt."Ông nội, cháu và Tư Lăng về trước nha. Có gì lát nữa ông thuê người mang về cho chứ đừng có mất sức vào mấy cái bao thóc đấy.""Được rồi!"Trình Nhiễm may mắn bắt được một cái xe kéo của hàng xóm, hai người lại nhảy lên xe kéo về nhà trước. Tần Tư Lăng ngồi trên xe mà biểu cảm đơ ra lúc nào không hay. Hắn không ngờ rằng sẽ có ngày bản thân lại đi trải nghiệm cái công việc này. Nhìn mồ hôi ướt đẫm cả người, hắn không thể nào suy nghĩ được bất cứ thứ gì đây, Tần Tư Lăng thường hay tập thể hình. Mỗi lần đổ mồ hôi xong hắn liền lấy khăn lau qua rồi đi tắm nước ấm ngay. Hiện tại, hắn phải chịu cái cảnh này suốt cả ngày. Chân tay bụi bẩn, cả người dinh dính cảm giác rất về tới nhà. Trình Nhiễm biết ngay nơi mà Tần Tư Lăng chạy đến đầu tiên đó là là tắm mà. Quả nhiên cô đoán không có sai chút nào cả, hôm nay có lẽ đã đến cực hạn của Tần tiên sinh rồi. Dù vẫn bị ám ảnh bệnh sạch sẽ nhưng hôm nay hắn đã cố gắng hết sức. Trình Nhiễm có thể thấy được điều đó. Cô cũng không biết động lực nào khiến cho một vị Boss lại làm đến mức này. Nhưng đây cũng là việc làm tích cực có sự chuyển biến cơm tốt hôm đó, sau khi ba mẹ cô biết Tần Tư Lăng ra đồng thì đặc biệt thịt một con gà tẩm bổ cho hắn. Bữa cơm gia đình tuy không có những món sơn hào hải vị nhưng lại ấm cúng lạ thường."Con rể, mau ăn nhiều vào."Trình Nhiễm biết ngay là bản thân cô lại bị cho ra rìa mà. Đến cả ông nội cô sau ngày hôm nay cũng đặc biệt đối xử tốt vói Tần Tư Lăn hơn. Ông còn gắp cả cái đùi gà to cho hắn nữa."Hôm nay làm rất tốt. Sau này hai đứa hãy thường xuyên về đây chơi."Ý của ông nội là đã chấp nhận Tần Tư Lăng rồi? Quả nhiên, không hổ danh là Tần tiên sinh, làm việc gì cũng mau lẹ hoàn hảo cơm gia đình rất nhanh kết thúc. Hôm nay trong thị trấn mở hội nên treo rất nhiều đèn hoa ngoài đường. Trình Nhiễm cũng rất háo hức muốn đi. Vì vậy sau khi rửa bát xong thì cô đặc biệt muốn cùng Tần Tư Lăng đi xem hội. Do nhà cô ở mặt đường nên việc đi lại rất thuận tiện."Cả ngày làm chưa đủ mệt hay sao mà còn muốn rủ tôi đi hội? Không đi.""Tư Lăng, đi mà... Em muốn đi lắm. Trình Nhất Phàm mải mê với cái máy tính của nó rồi. Em sợ đi một mình nên muốn anh đi cùng em. Ngày mai chúng ta phải về rồi, coi như tối nay cho em ôn lại kỉ niệm khi ở nhà đi...""Không đi!"Dù cô có hết lời ra sao thì Tần Tư Lăng vẫn làm ra cái bộ mặt lạnh không chịu đi đâu hết. Ngay lúc này bên ngoài cổng có tiếng Nhiễm mở cửa sổ phòng mình ra xem thì thấy đó là Lâm Tử Du. Cô không thèm để ý đến Tần Tư Lăng nữa mà vội chạy ra mở cổng. Trông thấy cô, Lâm Tử Du liền nở một nụ cười tươi đưa cho cô túi bánh vẫn còn nóng hổi."Anh Tử Du? Đây là cái gì vậy?""Đây chẳng phải là loại bánh rán mà em thích ăn còn gì. Anh tiện đường nên mua cho em một phần."Hai mắt của Trình Nhiễm sáng lên nhận lấy túi bánh."Lúc nào cũng là anh chu đáo nhất.""Mà... Tối nay em không đi lễ hội sao? Anh nghe nói năm nay còn thả đèn hoa đăng nữa. Rất nhiều người đều đổ xô đi lắm.""Nhưng em đi một mình đâm ra hơi sợ... Vì vậy...""Anh đi với em. Chẳng phải hồi nhỏ hai chúng ta cũng thường đi chung còn gì. Bây giờ anh chỉ muốn ôn lại chút kỉ niệm cũ thôi."Nghe đến đây, Trình Nhiễm vui vẻ đồng ý luôn. Cô rất muốn đi hội nhưng mà Tần Tư Lăng lại không đi cùng. Thôi thì đi cùng Tử Du vậy. Tối nay cô nhất định phải đến lễ hội thả hoa đăng. Trăng đêm vừa tròn vừa đẹp sáng chói, không ra ngoài hơi phí."Vậy anh đợi em một chút. Em vào nhà mặc cái áo."Trình Nhiễm chạy vội vào nhà lấy cái áo khoác trên mắc rồi chạy ra ngoài. Ai ngờ, thấy Tần Tư Lăng đã đứng ở cổng từ bao giờ.
Hôm nay Biệt Viện của Tần Gia rất náo nhiệt. Cả một bãi đỗ xe rộng mênh mông chỉ toàn những chiếc siêu xe sang trọng đắt tiền. Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng phải trải qua rất nhiều lễ nghi phức tạp mà con cháu Tần gia đều phải thực hiện. Sau khi hoàn tất, hai người sẽ dâng trà cho Tần lão gia và Tần lão phu nhân để minh chứng cho việc từ giờ cô đã trở thành một thành viên của nhà họ Tần. Dâng trà xong, Trình Nhiễm vội vàng theo nữ giúp việc đi thay bộ váy cưới lớn trên người ra để mặc bộ váy cưới ngắn đến đầu gối cho tiện tiếp khách. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi vải làm bao nhiêu công đoạn, trong khi đó Tần Tư Lăng thì chẳng phải rắc rối như cô cả. Thay váy xong, Trình Nhiễm lại lần nữa ngồi vào bàn trang điểm để nhà tạo mẫu chỉnh lại tóc của cô sao cho phù hợp với bộ váy. "Hay là thôi đi. Cứ gỡ đi gỡ lại khiến đầu tôi đau lắm. Có nhất thiết phải gỡ không?" "Phu nhân, hôm nay là ngày vui của cô mà. Cô cứ thả lỏng chút. Lát nữa là xong thôi." Hết cách, Trình Nhiễm chỉ đành để mặc cho họ muốn làm gì với cái đầu cô thì làm. Sáng nay ngoài ăn mấy cái bánh bao mà bà nội đem đến thì cô cong chưa có bỏ cái gì vào bụng. Trong bụng cô hiện tại toàn nước với nước, nghe mà muốn lộn ruột thay ý. Khi Trình Nhiễm đang than ngắn thở dài thì Tần Tư Lăng mở cửa đi vào. Trên tay hắn bưng một khay đồ ăn đầy ắp, mùi thơm ngay tức khắc xộc đến mũi của Trình Nhiễm. Đợi cho nhà tạo mẫu làm xong nhiệm vụ, Tần Tư Lăng kêu họ đi ra ngoài rồi mang khay đồ ăn đến để trên chiếc bàn trước mặt của Trình Nhiễm. "Anh đây là có ý gì đấy?" Tần Tư Lăng hơi mất tự nhiên, ánh mát hắn nhìn về hướng khác rồi nói. "Bà nội bảo tôi mang đến cho em, đừng hiểu lầm." "Em đã nói gì đâu?" Cái vẻ mặt ngại ngùng của Tần tiên sinh thật là dễ thương chết mất. Trình Nhiễm nhận lấy đôi đũa từ tay của hắn rồi nhanh chóng gắp vài món bỏ vào miệng. Cái vị giòn tan, lại còn mềm mềm bên trong khiến cho cô rất thỏa mãn với mấy món này. Nhìn Trình Nhiễm ăn ngon như vậy, Tần Tư Lăng bất giác mỉm cười. Cô đã từng thừa nhận rằng nụ cười của Tần Tư Lăng có tính sát thương cực lớn tới tim cô. Như những gì cô nói, Trình Nhiễm vô tình ngẩng đầu lên, qua gương, cô thấy Tần Tư Lăng đang mỉm cười thật. Đẹp quá... Sao mà lại có thể cười làm người ta rung động như thế chứ? Mãi lúc sau Tần Tư Lăng mới phát hiện bản thân vừa ngây ngốc để cho Trình Nhiễm nhìn thấy nên rất nhanh đã thu lại cảm xúc. "Em ăn nhanh đi. Ngoài kia rất đông khách, có lẽ đêm nay nghỉ muộn đấy." "Anh phải từ từ để em còn nuốt. Nếu em mà không ăn no thì cũng không còn sức cùng anh tiếp khách đâu. Anh cứ ra ngoài trước đi, lát em ra sau." "Có được không đấy?" Trình nhiễm liên tục gật đầu. Vì vậy Tần Tư Lăng đành rời đi trước. Bây giờ Trình Nhiễm ở trong này thì hắn buộc phải có mặt ở ngoài. Nếu cả cô dâu và chú rể đều không có mặt thì chắc chắn lại xảy ra vấn đề cho xem. Trình Nhiễm ngồi một mình trong phòng trang điểm mà giải quyết nốt bữa sáng khiêm bữa trưa của cô luôn. Nhân tiện, cô lấy điện thoại ra gọi cho Mai Uyển buôn với đứa bạn này một chút. Mấy hôm trước, cô nghe nói rằng Mai Uyển đã sang Anh làm việc. Vì cô bận quá mà Mai Uyển lại bay chuyến đêm nên cô chưa có ra chào tạm biệt được. Thôi thì bây giờ gọi, coi như là thông báo cho nhỏ đó một tiếng là cô đã kết hôn rồi. Không biết qua bao lâu, khi Trình Nhiễm ngẩng đầu lên xem chiếc đồng hồ dát vàng cỡ lớn được treo trên tường thì thấy đã qua nửa tiếng. Cô vội chào tạm biệt Mai Uyển rồi định trở lại hội trường hôn lễ. Trình Nhiễm mở cửa đi dọc theo hành lang dài đến cầu thang muốn xuống tầng 1. Đi qua cô là những người giúp việc đang tất bật đem đồ đi lại. Có vẻ cả ngày hôm nay họ phải bận rộn với công việc của mình lắm. Cô thấy cả cặp anh em nhà quản gia từ sáng đến giờ cũng chẳng hề ngơi tay. Hết đôn đốc công việc lại thêm xử lí những sự cố liên tiếp đột ngột không ngờ tới. Nghĩ lại thì thấm thoắt cái cô đã lấy chồng rồi. Trước đây, cô cứ ngỡ rằng sau này sẽ cùng Tử Du trở thành một cặp. Thật không ngờ nửa còn lại của cô lại là Tần Tư Lăng. Đúng là chẳng có gì nói trước được cả. "Trình Nhiễm... À không, phải là mẹ kế mới đúng chứ? Sao lại lạc trôi đến đây rồi? Không ở cạnh ba tiếp khách à cô dâu mới?" Cái giọng nói quen thuộc vang bên tai của Trình nhiễm. Bước chân xuống cầu thang của cô dừng lại. Cho dù đối phương có biến thành người khác hay bị bị dạng thì cô vẫn sẽ nhận ra chủ nhân cái giọng nói này là của Đỗ Thanh Xảo, cũng là kẻ mà cô ghét nhất. Trình Nhiễm từ từ quay người lại, nhìn Đỗ Thanh Xảo nở nụ cười tươi. "Sao vậy con dâu? Bụng bầu thế kia nên đi lại ít thôi. Không khéo hư thai thì lại tội nghiệp đứa bé." Từ lúc Đỗ Thanh Xảo và Tần Thiến kết hôn thì cô và cô ta đã chấm dứt mối quan hệ bạn bè rồi. Cô chỉ tiếc rằng không nhận ra cái bộ mặt thật của cái con yêu nữ này sớm hơn. Để rồi bị nó cắn cho một vố đau thì đã quá muộn. Nhưng mà không sao, sông có khúc, đời có lúc. Hiện tại cô chính là bề trên của Đỗ Thanh Xảo, đương nhiên cô sẽ có quyền dạy bảo đứa con dâu không biết nghe lời, hỗn xược như này. "Trình Nhiễm, mày đừng tưởng mày trở thành con dâu của Tần Gia thì mày đã thắng được tao. Tao đã cướp người yêu mày một lần thì tao có thể cướp lần thứ hai. Đỗ Thanh Xảo tao ghét nhất là thua dưới tay một đứa như mày!" Cũng đến ngày cái con hồ ly tinh này lộ mặt rồi. Trình Nhiễm chỉ có hơi thất vọng xíu là không có cái gậy ở đây để có thể đập nát cái bản mặt đáng ghét này của cô ta đi. "Đỗ Thanh Xảo, tôi chẳng có hứng thú đi so đo với cô. Cuộc sống của tôi thế nào cũng chẳng liên quan đến cô. Đáng lẽ cô xuất thân trong một gia đình giàu có thì phải nỗ lực tạo cái thành tựu gì cho mình mới phải. Cô thử nghĩ xem, cô cướp Tần Thiến từ tay tôi thì được gì? Anh ta cũng chỉ là loại tra nam đểu mà thôi. Biết đâu, sau lưng cô anh ta còn có rất nhiều cô gái khác nữa... Đừng có mà ở đó soi mó đố kị tôi. Nên lo cho gia đình cô thì hơn." Đỗ Thanh Xảo nghe xong thì nắm chặt tay lại. Không phải tự dưng mà cô ta lại căm ghét Trình Nhiễm nhiều như thế. Ngay từ khi bước chân đến trường thì Trình Nhiễm đã cướp hết mọi hào quang của cô ta. Thành tích, điểm số, bạn bè,... Trình Nhiễm có tất cả mà cô ta lại bị tước đi hết. Lúc nào cô ta cũng phải nghe những lời so sánh giữa cô ta với Trình Nhiễm. Làm sao cô ta có thể chịu đựng nổi chuyện này? Cứ tưởng rằng cô ta và Trình Nhiễm sẽ là bạn thân thì không sao nhưng càng ngày cô ta càng nhận ra sự khác biệt của hai người quá lớn. Vì là bạn thân nên mọi người có thể hơn cô ta nhưng Trình Nhiễm tuyệt đối không thể! Bây giờ quả thực đã gần trễ rồi nên Trình Nhiễm chẳng muốn ở đây đôi co với Đỗ Thanh Xảo nữa. Cô định xuống cầu thang thì Đỗ Thanh Xảo như phát điên lên mà nắm lấy cổ tay của cô kéo lại. "Đỗ Thanh Xảo, cô điên vừa thôi!" "Trình Nhiễm, tôi nói cho cô biết. Cô đừng hòng mà thắng được tôi!" Đỗ Thanh Xảo bỗng dưng la lớn lên rồi ngay sau đó nghiêng người về phía trước. Trình Nhiễm thấy tình hình có vẻ không ổn thì đại não lập tức nảy số. Đỗ Thanh Xảo đang muốn đổ tội cho cô đẩy cô ta ngã xuống cầu thang? Đừng có mơ! Vậy là, Trình Nhiễm dùng tay còn lại đỡ lấy Đỗ Thanh Xảo, đẩy cô lại còn bản thân đổ về phía sau lăn từ cầu thang tầng 2 xuống tầng 1. Tiếng hét thất thang của giúp việc vang lên gây sự chú ý của tất cả người có mặt ở đây. Tần Tư Lăng đang tiếp chuyện với Bộ Trưởng đương nhiệm thì quay đầu lại. Ly rượu trên tay của hắn lập tức rơi xuống đất vỡ tan khi thấy Trình Nhiễm trong bộ váy trắng nằm dưới đất. "Trình Nhiễm!" Tần Tư Lăng và những người khác vội chạy lại thì cô đã bất tỉnh từ bao giờ. Vết thương ở trán trực trào máu ra khiến ai nấy vô cùng khiếp sợ. "Gọi cứu thương ngay!" "Có chuyện gì thế này... Tiểu Nhiễm... Sao lại... Là ai? Là ai dám hại cháu dâu của ta?" Tần lão phu nhân như bùng nổ cơn giận quát lớn. Những người giúp việc đứng ở cầu thang thì cúi xuống, sợ hãi nói... "Thưa, chúng tôi thấy vợ của Tần Thiến thiếu gia và phu nhân xảy ra xích mích. Sau đó... Bỗng dưng phu nhân bị ngã xuống..." Lời của người giúp việc vừa dứt thì tất cả đều đồng loạt chuyển hướng lên tầng 2. Tần Thiến vội vàng chạy lên đỡ lấy Đỗ Thanh Xảo vẫn còn chưa sốc lại tinh thần đi xuống. Tần Tư Lăng thì giận hơn ai hết. Hắn bế Trình Nhiễm lên rồi quét mắt về Đỗ Thanh Xảo, nói. "Bắt cô ta lại cho tôi!" "Ba à, không phải con... Là do Trình Nhiễm tự ngã xuống... Con không có đẩy..." Tần Tư Lăn không nghe bất cứ lời biện minh nào của Đỗ Thanh Xảo mà quay sang nói vói cảnh sát trưởng đang đứng gần đó. "Cảnh sát trưởng, tôi giao cô ta cho ông. Ông cũng thấy rồi đó, cô ta hại vợ tôi. Vì vậy tôi sẽ kiện cô ta!" ******
Theo đúng lịch, chiều hôm đó Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng ra sân bay. Trước khi lên xe, Tần Thiến xuất hiện rất kịp lúc chặn hai người lại. Anh ta đến để gặp riêng Tần Tư Lăng về chuyện đồng ý với điều kiện của hắn. Trình Nhiễm cảm thấy cái tên Tần Thiến này chẳng có chút tiền đồ gì cả. Vậy mà lại có thể bỏ cả vợ, cả con chỉ vì muốn trở thành cổ đông của Bách Hải Thụy Đằng. Càng nhìn mặt của Tần Thiến, Trình Nhiễm càng cảm thấy vô cùng ghê tởm. Chuyện này Tần Tư Lăng bảo để cho hắn giải quyết nên Trình Nhiễm không nhúng tay vào nữa. Nếu để cô giải quyết thì chắc chắn cô đã tự tay đấm nát cái bản mặt của tên tra nam kia rồi. "Nghĩ thông suốt rồi?" Tần Tư Lăng đứng ở một góc khuất nhìn chằm Tần Thiến. Chỉ biết anh ta cúi đầu xuống, lễ phép nói. "Con sẽ ly hôn với Đỗ Thanh Xảo trước khi ba trở lại. Ba cứ yên tâm." "Được thôi. Ngay sau khi ly hôn xong, luật sư riêng sẽ mang giấy tờ đến tìm con." Nói xong, Tần Tư Lăng liền quay người rời đi. Hắn để cho Tần Thiến 10% phải nói là quá nhân nhượng cho một đứa con bất tài này. Nhận được 10% cũng đồng nghĩa với việc Tần Thiến sẽ có một chỗ đứng trong hội đồng quản trị ở Bách Hải Thụy Đằng. Tuy nhiên, Tần Thiến cũng chẳng chống đỡ được lâu là bao. Cuộc chiến nội bộ thương nghiệp diễn ra vô cùng gay gắt. Một con tép nhỏ như Tần Thiến mà chen chân vào đó chẳng khác gì để cho mấy lão già lão luyện giằng xé. Tần Tư Lăng chưa bao giờ làm gì mà không tính đến rủi ro. Theo như những gì hắn đoán, Tần Thiến chắc chỉ trụ nổi được cùng nắm là 1 tháng ở chiếc ghế trong hội đồng quản trị, rồi sẽ sớm bị đào thải mà thôi. Chiếc xe của Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm dần chuyển bánh rời khỏi biệt thự. Tần Thiến đứng nguyên tại chỗ mà nhìn theo, hai bàn tay anh ta lập tức siết chặt lại. Trình Nhiễm khốn kiếp dám sử dụng kĩ thuật mê hoặc Tần Tư Lăng, muốn mượn tay hắn để khiến anh ta phải chịu nhục nhã. Nếu không mau khiến cho Trình Nhiễm kia biến mất thì anh ta quả thật đã không dám nghĩ đến sau chuyến đi này trở về Tần Tư Lăng còn giày vò anh ta ra sao nữa. Hai mắt của Tần Thiến bỗng tối sầm lại, vẻ mặt hiện lên tia hung ác. "Tần Tư Lăng! Nếu như ông vì người phụ nữ đó mà dồn ép tôi đến bước đường cùng thì đừng có trách vì sao tôi không nể nang đến tình cảm ba con!" Trên đường đi ra sân bay, Trình Nhiễm vẫn một mực dựa vào người của Tần Tư Lăng. Tuy quản gia đã chuẩn bị hành lí đầy đủ cho hai người nhưng Trình Nhiễm vẫn có một chiếc balo nhỏ mang theo để đựng đồ cá nhân, vài bộ quần áo và một ít tiền và thẻ đen ở trong đó... Chẳng qua là Trình Nhiễm quen với những món đồ này theo sát bên mình mới làm như vậy. Tần Tư Lăng cũng đã nói rằng cô không cần đem theo vì ra nước ngoài hắn sẽ cùng cô đi mua sắm những món đồ cô thích. Tuy vậy, Trình Nhiễm càng thêm chắc chắn nên đã nhét thêm một xấp tiền mặt vào balo khiến cho Tần Tư Lăng cũng cạn lời. Dù sao hắn cũng đã quen với những hành động của cô rồi nên cũng chẳng đôi co nữa. Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng rất nhanh đã đi đến sân bay. Hai người đi đến chỗ máy bay riêng. Quản gia đưa hành lí cho nhân viên sắp xếp, sau đó chỉ đứng ở nơi được đứng, không dám đi xa thêm. Đợi cho Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng đã lên máy bay, lúc này ông mới lấy điện thoại ra gọi cho Tần lão phu nhân thông báo. "Phu nhân, Tần tiên sinh và phu nhân đã lên máy bay rồi. Bà yên tâm." Đầu dây bên kia, Tần lão phu nhân đang ngồi dựa trên chiếc ghế mát xa, vừa nghe điện thoại vừa đưa tay vuốt ve chú mèo cưng vớ bộ lông trắng muốt của mình. Cuối cùng, bà cũng sắp có thể hoàn thành được hết ước nguyện rồi. Giờ chỉ có thể trông cậy vào Trình Nhiễm thì bà mới có cháu chắt để bế thôi. Còn gì tuyệt vời hơn thế nữa. Càng nghĩ, Tần lão phu nhân càng cảm thấy vô cùng cao hứng. Ngay cả Tần lão gia thấy bà vui vẻ như vậy cũng bất giác nở nụ cười. Vừa bước chân lên máy bay, Trình Nhiễm muốn lấy điện thoại ra chuyển sang chế độ máy bay sẵn có thì cô nhận được một cuộc gọi tới. Dù là số lạ nhưng cô vẫn mở máy nghe. Đầu dây bên kia truyền tới một âm thanh quen thuộc. "Trình Nhiễm! Mày là đồ khốn! Mày lại dám lấy lợi ích để cho Tần Thiến bỏ tao! Mày cứ đợi đó đi... Tao sẽ cho mày chết một cách tức tưởi... Con khốn..." Có vẻ như tâm trạng hiện giờ của Đỗ Thanh Xảo có vẻ không được tốt lắm. Trình Nhiễm chẳng muốn đôi co với cái loại điên này lâu nên nói vọng vào điện thoại. "Điên vừa thôi! Lấy phải tên cặn bã thì đừng đổ tội cho con này. Không ai bắt Tần Thiến bỏ cô, là do anh ta đã lựa chọn bỏ cô để lấy quyền lợi mà thôi." Bỗng Đỗ Thanh Xảo chợt cười rộ lên. Cô ta như một con điên nói nửa đùa nửa thật đáp lại Trình Nhiễm. "Nghe nói mày đang đi hưởng tuần trăng mật... Chúc mày may mắn để còn trở về gặp tao!" "Đỗ Thanh Xảo, bà đây nhịn cô hơi lâu rồi đấy. Đừng hở ra là nói mấy câu xui xẻo. Tóm lại, lần sau cứ để bà đây gặp lại cô thì bà đây nhất định sẽ tát nát cái miệng chó của cô!" Trình Nhiễm muốn hiền lắm nhưng mà cái loại phụ nữ này không cho phép cô hiền. Ai đời động một tý ra là rủa cô chết. Không chỉ có cô mà ngay cả người khác cũng chẳng thể chấp nhận nổi cái thể loại này. Xả giận xong, Trình Nhiễm lập tức ngắt máy rồi chuyển điện thoai sang chế độ máy bay. Lúc này Tần Tư Lăng cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Trình Nhiễm bực dọc trong người đến nỗi chẳng muốn nhìn hắn. Cũng may, Tần Tư Lăng rất tinh ý. Hắn cũng vừa nghe được loáng thoáng cuộc gọi vừa rồi của cô nên cũng hiểu ra vài phần. Thấy Trình Nhiễm giận như vậy, Tần Tư Lăng liền kêu người mang một bàn đồ ăn nhẹ lên. "Yên tâm, sau khi trở về anh sẽ thu thập cô ta. Đừng giận nữa." Tuy giận thật, nhưng nhìn thấy đồ ăn ngon, Trình Nhiễm lại không nhịn được mà cầm dĩa xiên vài miếng hoa quả cho vào miệng, bức xúc. "Em chưa từng đắc tội cô ta. Sao cô ta có thể đối với em như vậy? Anh nói thử xem... Chẳng lẽ em lại xấu xa đến mức này rồi sao?" Tần Tư Lăng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, vươn tay xoa nhẹ đầu của Trình Nhiễm dịu dàng nói. "Em không xấu xa. Mà dù em có xấu xa đi chăng nữa thì trong mắt anh, em vẫn là người tốt." "Tần tiên sinh, anh chiều em quá không sợ em lấy điều này đè đầu cưỡi cổ anh sao?" "Không sợ, còn nữa... Em không thể đè đầu cưỡi cổ anh vì em không dám." Tần Tư Lăng nói đúng. Cô quả thật chẳng dám bật lại hắn. Dù sao một ngày nào đó cô sẽ thanh tẩy toàn bộ lũ cá mập trong hồ, đem chúng nó đi làm thịt để xem Tần Tư Lăng còn lấy gì mà dọa cô nữa. Máy bay rất nhanh được cất cánh. Trình Nhiễm ngồi thảnh thơi liên tục nạp thức ăn vào bụng. Còn Tần Tư Lăng nhân tiện rảnh rỗi thì không biết lấy từ đâu ra một cuốn tạp chí chuyên tâm đọc tin tức mới nhất. Mọi chuyện rất bình yên cho đến khi Trình Nhiễm thấy cốc nước hoa quả trên bàn bắt đầu có dấu hiệu rung lắc. Trong lòng của Trình Nhiễm không hiểu sao lại thấy bất an. Sau đó, máy bay nghiêng ngả khiến cho cả người cô cũng nghiêng theo. Cũng may Tần Tư Lăng ôm được eo cô nên cô mới không đập người vào hàng ghế bên cạnh. Trên máy bay xuất hiện chuông báo khẩn cấp. Tiếp viên lúc này cũng hốt hoảng chạy lại thông báo. "Tần tiên sinh... Cơ tưởng không hiểu vì sao lại ngất. Cơ phó đang cố gắng xử lí nhưng... Cánh trái của máy bay hình như gặp vấn đề..." "Chẳng phải đã cho dàn kĩ sư kiểm tra trước khi cất cánh rồi sao?" "Tôi không biết... Bây giờ chúng ta đang..." Tiếp viên sợ hãi nói nhưng chưa nói hết thì máy bay lại nghiêng ngả khiến cho tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn. Cô tiếp viên đứng không vững liền va đập vào cạnh bàn lập tức ngất đi. Trình Nhiễm túm chặt lấy tay của Tần Tư Lăng sợ hãi. Còn Tần Tư Lăng biết chắc chắn đã có kẻ nhúng tay vào chuyện này. Dàn kĩ sư kiểm tra đó... Chắc chắn có kẻ nhân lúc mọi người không chú ý đã giở trò. Xảy ra tai nạn máy bay thì khả năng sống sót là rất thấp... Đối phương chắc chắn muốn giết chết hắn đây. Nghĩ vậy, hắn vội quay sang trấn an Trình Nhiễm rồi nói. "Trình Nhiễm, có sợ độ cao không?" "Em không sợ." "Đi theo anh. Anh nhất định sẽ không để em phải chết." *****
hôm nay tần tiên sinh lại ghen