Cậu khó khăn gõ hai chữ ở khung trò chuyện, lát sau lại xóa đi. Tắt di động ngay, nhét vào trong túi, dựa vào lưng ghế hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra. Cậu nhắm chặt mắt lại, cảm thấy số phận là một điều nhỏ kì diệu.
Thiếu Chủ Đi Chậm Thôi, bộ phim xoay quanh Điền Tam Thất từ nhỏ sống trong nghĩa trang, yêu thích điều tra phá án nghiệm thi. Thuở nhỏ, có một người bạn thanh mai trúc mã, hai người quan hệ rất tốt. Tuy nhiên, người bạn đó bỗng nhiên biến mất kỳ lạ. Điền Tam Thất lặn lội đường xá xa xôi để tìm ra tung
Máy chạy chậm chính là lý do lớn nhất khiến nhiều người dùng cài lại Windows. Và dưới đây là một vài lý do khiến Windows ngày càng nặng nề, ảnh hưởng tới hiệu năng tổng thể: - Các chương trình khởi động cùng Windows: Chắc bạn sẽ nhớ cảm giác nhẹ nhàng, khởi
Xem Phim Bộ Trung Quốc Thiếu Chủ Đi Chậm Thôi (2020) Full Vietsub mới nhất trên iQIYI | iQ.com. Thí sinh được yêu thích trong "Thanh Xuân Có Bạn 2" sẽ vào vai một cô nàng đáng yêu ~ Cô nàng đáng yêu bắt tay với diễn viên điển trai nổi tiếng Lưu Dịch Sướng, Lạc Minh Cật cùng phá giải kì án!
[KrisTao][SA] "Cậu chủ a~ Chậm lại đi!" Bảng mục lục Chap1:Em có thể làm tất cả vì cậu chủ!Kể cả là nhảy vào nước sô để nguội
Nghi Nghi cả người căng cứng, chậm rì rì xoay đầu nhìn lại." Xin lỗi cậu chủ. Nghi Nghi xuống nhà trước. Cậu chủ cũng mau xuống ăn sáng đi ạ "Khiết Nghi Nghi bỏ đi khỏi phòng. Khẽ khép cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm. ~~~~~
NJ6M. Ta vội vội vàng vàng, vắt chân lên cổ mà chạy xuống cầu thang, suýt nữa thì trượt chân, suýt nữa thì răng môi lẫn lộn… Hôm qua bị cậu chủ sàm sỡ vô cùng mạnh bạo Hôm nay thì tay chân như rã rời ra. Chính là vì bị cậu chủ hút hồn câu dẫn nên cái đầu bã đậu của ta cũng quên không cài đặt báo thức, sáng nghe tiếng chim muông bay qua cửa sổ, ánh mặt trời chiếu đến chói cả mắt mới tỉnh dậy được. Nhìn đồng hồ đã là 7 giờ hơn…. Sao có thể ngủ nhiều như thế a~~ Là hôm qua đã bị thượng cho không thể nhắm mắt nổi….. Nhìn thấy cậu chủ đang ngồi yên vị trên chiếc sofa màu vỏ quýt trước cái tivi 100 inch to khủng bố xem thời sự buổi sáng. Từ góc độ này rất dễ bị cậu chủ nhìn thấy nên ta nhẹ nhàng, rón rén từng bước một để chuồn xuống bếp mà không bị cậu chủ phát hiện. Gia nhân mà dậy muộn hơn cả chủ nữa thì không còn gì để nói…. “Tiểu Đào.” Tiếng gọi vô cùng êm tai và du dương cất lên, nhưng chính là làm cho ta giật thót tim, đầu óc không thể nghĩ được nên làm gì tiếp theo, chạy một mạch đi hay không? Nhẹ nhàng, êm ái… Ta chuồn đây… “Quay lại.” Hơ… “Dạ, thưa cậu chủ.” Ta đành lặng lẽ nuốt nước bọt vào trọng bụng, khúm na khúm núm đến bên cậu. “Cậu chủ đêm qua ngủ có ngon không ạ?” Bổn phận của một người hầu là phải hỏi xem cậu chủ của mình đem qua có an giấc không. Cậu chủ đang chăm chú xem ti vi, ta cũng tò mò nhìn lên, thường thì bản tin thời sự buổi sáng sẽ nói về mấy cái tập đoàn ABC công ty XYZ gì đó. Chán muốn chết luôn! Nhưng mà hôm nay lại đặc biệt nói về Ngô Thị – tập đoàn quốc tê toàn cầu của Ngô gia, TV lại đang chiếu chính diện hình ảnh cậu chủ vạn tuế của ta đang bước ra từ công ty chính, xung quanh là phóng viên đứng chen chúc, tay máy ảnh, tay máy quay, tay giấy bút… Cái TV 100 inch rất có công dụng trong việc zoom toàn bộ khuôn mặt của cậu chủ lên cả cái màn hình lớn. Thân hình cao lớn và hoàn hảo, dáng vẻ tiêu sái, khuôn mặt thì thập phần lạnh lùng và lãnh đạm. Nói xem, có giống mấy sao Hàn ở sân bay không chứ? Chỉ thiếu mỗi cảnh các em gái, các chị, các mẹ lớn tuổi cầm băng rôn “I love Wu Yi Fan”, vẫy lightstick lấp lánh, đồng loạt hô “Ngô Diệc Phàm! Ngô Diệc Phàm!” Đồng thời lúc đó trên TV còn chiếu cả hình ảnh của… Kim Chung Nhân? Cũng nhờ thời sự mà ta nhìn thấy bộ dạng của hắn nếu không thì thực sự không nhớ mặt hắn tròn méo thế nào nữa… Chỉ tiếc một điều cái cô xinh xinh đang nói trên TV kia toàn nói tiếng Anh, thế nen ta một chữ bẻ đôi cũng không hiểu. Cậu chủ vô duyên vô cớ, thản nhiên giơ chiếc điều khiển lên, tắt phụt một cái. Người đâu mà xấu xa! Vẫn vẻ mặt thản nhiên như không, ý cười trong mắt cậu chủ nhìn thấy rõ. Khóe môi cong lên một biên độ rất hoàn hảo, ánh mắt ám dục lướt từ đầu đến chân ta. “Đêm qua ngủ ngon chứ?” “…” Cậu chủ mặt hớn thế kia, chắc là đêm qua giải phóng được nhiều năng lượng đây. Còn ta, ngủ ngon cái nỗi gì chứ? Chân tay như muốn rụng rời ra luôn. Thực chỉ muốn hét vào mặt cậu chủ là cái đồ dâm mỹ ham muốn không đáy! Nhưng ta vẫn còn rất yêu đời, ta chưa muốn chết, đành cúi mặt xuống một cách bất lực. “…Rất ngon ạ.”
“Cậu chủ ơi, Pan đa hu sờ ben i sờ ca linh’ là cái gì vậy cậu chủ? Cậu cài đặt tiếng Anh em không hiểu gì luôn.” “…” “…” “Là Chồng của Gấu trúc nhỏ’ đó, đồ ngốc!” Ách?? C-cái gì cơ??? Ch-chồng….á? Ta đứng hình, đại não tạm ngừng hoạt động, không biết nói gì hết. Bên tai vẫn là tiếng thở nhè nhẹ của cậu chủ đang chờ đợi ta. Im ắng! Nghe thấy rõ từng hơi thở quyến rũ ấy làm ta có cảm giác như cậu chủ đang ở bên cạnh ta. Khoảng cách xa cả nửa vòng Trái Đất nhất thời được rút ngắn lại chỉ còn trong gang tấc. Như chỉ cần với tay ra là sẽ chạm vào khuôn mặt quen thuộc vạn phần hấp dẫn mà ta đang hằng mong chờ. Và ngay sau đó, sự ấm áp ngọt ngào ngập tràn và dần lan tỏa khắp cơ thể, lan đến tận xương tủy, đến từng mạch máu, từng sợi nơron thần kinh. Đào Đào ta chính là đang bơi trong bể mật ong vàng ươm ngọt lịm đến tận trái tim… “Cậu chủ… cậu chắc là đang đùa em thôi ạ?” Thật may vì cậu chủ đang ở rất xa, cùng lắm là chỉ cảm nhận được giọng nói mơ hồ có phần hơi run của ta chứ sẽ không biết tim ta đập nhanh như thế nào, cả cơ thể đang run bần bật ra sao đâu. Cậu chủ lại im lặng một lúc rồi sau đó nói với một giọng vô cùng trầm ấm, giống như cậu chủ đang vừa ăn mật ong vừa nói chuyện với ta. TwT “Biết ta lưu tên em là gì không?” Ừm… là gì nhỉ? “Đào Đào ạ?” Chắc là lưu tên ta rồi. Tên ta hay và đáng yêu như vậy mà… “Sai.” Ta có thể cảm nhận được rằng cậu chủ đang cười khẽ. Biết em ngốc còn cứ đánh đố em. Cậu chủ thực xấu xa a~ “Thế là Người hầu riêng’ ạ?” Nghe rất chuối. Nhưng cũng có thể lắm. Nếu lần này mà đoán sai nữa thì chỉ có thể là một tên Đại đại ngốc’ =3= “Gần đúng.” Cậu chủ bật cười thành tiếng. Cậu chủ tuy bề ngoài lạnh lùng con thạch sùng nhưng bên trong thực ấm áp nha! Cơ mà cậu chủ rất rất rất xấu xa, lúc nào cũng bắt nạt ta. Đến khi nào ta mới bớt ngốc để cậu chủ mới không chọc ta nữa đây. Không ngốc thì không phải Đào Đào a~ “Aaaaa!!! Cậu chủ đừng chọc em nữa mà! Em chịu rồi, ai mà biết được cậu lưu tên em là gì a!” Ta tuyệt vọng rồi! Bỏ cuộc rồi! Đầu óc đã bã đậu sẵn, có nghĩ thế, nghĩ nữa cũng chẳng ra. Cái đầu ngốc của ta sao theo kịp được bộ óc thiên tài của cậu chủ được. Cậu chủ còn biết những 4 thứ tiếng ấy, ngưỡng mộ a~ Ta thì bảng chữ cái còn chưa thuộc… “Là Gấu trúc nhỏ’.” Đúng là đánh đố người ta mà. Người hầu riêng’ với Gấu trúc nhỏ’ mà có liên quan đến nhau à? Cậu chủ ngốc! Hồ đồ! Xấu xa!!! “…Em lớn rồi….” Cái tên gấu trúc nhỏ thực đáng yêu đi. Nhưng mà ta đâu có nhỏ à! Ta mau ăn chóng lớn, giờ cũng cao ra phết đó. “Mới 17 tuổi, chưa lớn. Bao giờ ăn thịt được mới được coi là lớn.” Cậu à, em vẫn ăn đủ ngủ đủ mà. Em ăn thịt cũng nhiều lắm luôn. Bà quản gia bảo ta tuổi này cứ ăn đủ chất cho khỏe mạnh, như vậy mới chăm sóc và bảo vệ cho cậu chủ được. Vậy có được coi là lớn không? “Nhớ ngoan ngoãn ở nhà đợi ta về, sinh nhật sẽ có quà.” Cậu chủ nhắc đi nhắc lại hai chữ có quà’ làm ta thấy vạn phần hồi hộp và mong chờ. Nếu là Gucci thì siêu tốt, nhưng thôi không sao, quà gì của cậu chủ cũng rất tuyệt mà!
Liếc nhìn giờ ở góc trên bên phải của chiếc Smartphone, Đào Đào ta không khỏi có chút buồn chán mà thở dài ngao ngán. Gì chứ??? Mới có 10 giờ sáng thôi sao? Vậy bao giờ mới đến Singapore? Bụng ta đói cồn cào rồi…… Sáng ra mới nhồi vào bụng được tí cơm nguội, ngồi chơi từ nãy giờ coi như đã tiêu hóa hết. Quên không nói với mọi người, vì sự dở hơi biết bơi cộng với tính cách ẩm ương sáng nắng chiều mưa của cậu chủ mà cựu-người-hầu-riêng là ta đây nghiễm nhiên được đi theo cùng cậu chủ đi công tác bên Singapore. À tất nhiên là không thể thiếu Lạc Lạc rồi, bây giờ là người hầu riêng của cậu chủ cơ mà. Lúc cậu chủ đưa ra sắc lệnh cả ta cũng đi cùng, Lạc Lạc sửng cồ lên, nói rằng ta không còn là người hầu của cậu chủ nữa nên không có quyền đi cùng. Ầy, ta biết ta biết, ta chấp nhận số phận mà, ai thèm tranh giành cái chức danh này của chị ta đâu, không nhất thiết phải đay nghiến người ta như thế. Chà~ Lại nghĩ đến cái bánh sừng bò tâm huyết dâng trào bị gạt bỏ một cách tàn bạo vô nhân đạo bởi quản gia Dương và Lạc Lạc, ta càng thấy thương cái bánh hơn. TT^TT Vậy là ăn sáng xong còn cố nhồi nhét thêm bánh sừng bò phết mứt dâu với mâm xôi. Hừm… kể ra là cũng khá ngon mà, chỉ là không rất ngon thôi TwT Nhưng mà Lạc Lạc đang nghĩ mình là ai chứ, đến ta cũng không dám cãi lời cậu chủ, chị ta có quyền gì mà không cho phép ta đi theo? Phải đến khi cậu chủ gằn giọng nói cho ta theo là vì công việc, Lạc Lạc mới cụp đuôi cún không dám ý kiến nữa. Hảo! Cậu chủ đã rất thành công trong việc vớt vát lại chút danh dự cuối cùng cho ta. Muahaha TwT Vậy là cả ta và Lạc Lạc đều nhanh chóng sắp xếp đồ đạc nhanh nhất có thể, ta nói chung là rất dễ nuôi nên chẳng phải mang nhiều đồ. Chỉ có Lạc Lạc, ta không hiểu chị ta đi theo hầu cậu chủ hay đi nghỉ phép dài ngày bên Singapore mà mang lắm thứ thế. Từ biệt thự đến sân bay, cậu chủ tuyệt nhiên không nói một câu gì, khuôn mặt lại trở về trạng thái mặc định lạnh lùng con thạch sùng, nhìn vô cùng băng lãnh nhưng siêu đẹp trai và cực kì hoàn mĩ. Ôi~ Chính là đẹp đến chói mắt con nhà người ta mà! TT^TT Trước khi lên máy bay đưa cho ta chiếc Smartphone màu trắng, nhận ra đây chính là chiếc điện thoại từng thuộc sở hữu của ta, cứ nghĩ cậu chủ quăng tan nát rồi cơ. Chốt lại tâm trạng vui. bỏ qua ánh nhìn ghen ghét chứa hai con dao bầu của Lạc Lạc vì nhắc đến… mất vui v Khi lên máy bay Ngô gia lắm tiền nhiều của đầu tư vé hạng nhất, không ngờ gia nhân cũng được ké một chút, tận hưởng thế nào là khoang sang trọng bậc nhất máy bay. Không chỉ có ghế đôi mà còn có cả ghế đôi của đôi nữa ý ẻm là hai cặp ghế đối diện với nhau ở giữa là một cái bàn có thể dùng vào nhiều việc như viết lách hay đọc sách, cũng chính là bàn ăn luôn. Oa~~~ Quả nhiên đây là một sự khác biệt giữa khoang hạng nhất với các khoang hạng thường. Được ngồi ở hàng ghế sang trọng như thế ai mà chẳng thich, nhất là với những người nhà quê lên tỉnh’ như Đào Đào ta. Sẽ rất là vui và thích thú nếu như không nhờ phúc tốt lành của cậu chủ bảo Lạc Lạc ngồi bên cạnh cậu, còn tống ta ngồi hàng ghế đối diện. Ám chỉ ta là cái bóng đèn phải không? Vậy còn lôi ta đi làm cái quái gì????? AAAAA~~~~~~
Phần 3 Ngô Thế Huân x Lộc Hàm . large 2 ———————————————————————————————- Sân bay Heathrow – London…. Sau 3 năm du học bên Anh quốc, cuối cùng Ngô Thế Huân cũnghoàn thành xong chương trình học và trở về nước, cùng với tấm bằng Quản trị kinh doanh đạt loại xuất sắc. Trong suốt 3 năm liền cậu đều không về nhà, kể cả là những dịp lễ quan trọng, Thế Huân một mình tự lập nơi đất khách quê người. Vì vậy ngoài những lúc bận bịu học tập, cậu luôn rất nhớ nhà. Nhưng lại chẳng có cách nào để về, bởi vì cậu theo học một khóa học nâng cao, trình độ vô cùng khó, chỉ cần xao nhãng một chút là có thể bị tụt dốc thảm hại. Ngay sau khi kết thúc chương trình học, Ngô Thế Huân đã liên lạc ngay với gia đình, đặt vé máy bay để về nước. Thế Huân vội vàng như thế này cũng là vì nhớ Lộc Hàm đến phát điên. Nhớ thân ảnh nhỏ bé của người đó, nhớ đôi mắt màu nâu khói , nhớ đôi môi anh đào luôn cười dịu dàng với cậu, nhớ làn da trắng sứ mền mại khi chạm vào làm cậu phải kìm nén bản thân. Thế Huân ở Anh quốc vì quá bận nên không thể liên lạc được với Lộc Hàm, cũng vì cậu muốn chờ một tin nhắn, một cuộc gọi từ người đó. Rốt cuộc chờ đợi bao ngày cũng vô ích, Thế Huân chỉ biết điên cuồng lao đầu vào học. Nếu Lộc Hàm không đáp lại tình cảm của cậu chỉ vì cậu quá trẻ con, vậy thì cậu sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh. Suốt 19 năm qua, bất cứ thứ gì Thế Huân muốn đều phải là của cậu. . . Lộc Hàm nghe tin Thế Huân sắp trở về, trái tim đập loạn mãi không thôi. Lần này cũng là nhận được tin từ quản gia Trần. Đúng vậy, Thế Huân đi du học đã 3 năm, vậy mà không về nhà dù chỉ một lần. Cũng không gọi điện cho cậu, không nhắn tin cho cậu. Lộc Hàm không tin Huân Huân của cậu là giận dỗi lâu như vậy, nhiều lần gọi vào dòng số quen thuộc đến phát bực, mười lần thì mười lần đều không liên lạc được. Chưa nói đến việc Lộc Hàm đã gọi vào số điện thoại của Thế Huân hàng trăm, hàng nghìn lần rồi. Cậu nghĩ Thế Huân vì chán ghét cậu nên đã thay số mới, suốt một thời gian dài không hề liên lạc, gây ra cho Lộc Hàm một cảm giác thất vọng tràn trề. Còn nhớ đồ ngốc nào suốt ngày bám dính cậu không buông, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã rời xa. Đồ ngốc nào đã bắt cậu thề non hẹn biển mãi mãi ở bên nhau, thế mà chính mình lại phá vỡ lời hứa. Từ lúc thiếu vắng thân ảnh quen thuộc, Lộc Hàm mới nhận ra mình nhớ Thế Huân đến mức nào. Nhớ đến cuồng loạn, nhớ đến điên đảo, nhưng cũng chỉ là nhớ trong vô vọng. Trong suốt 3 năm dài như cả thế kỉ, Lộc Hàm dành phần lớn thời gian để nhớ đến con người kia. Tuy thời gian của cậu là vàng là bạc, nhưng chỉ cần nghĩ đến ba chữ Ngô Thế Huân, chính là tiêu tốn cả một ngày trời. Nhớ thương vô hạn rồi lại quay ra trách móc, lúc nào Lộc Hàm cũng tự dằn vặt chính bản thân đã để Thế Huân rời xa. Trách cả Huân Huân đã không vì lời hứa mà ở lại. Vẫn là một mình cậu ngu ngốc thực hiện lời hứa. Ngay sau khi Thế Huân đi được 4 tháng, mẹ Lộc Hàm đã có ý định xin nghỉ việc và cùng cậu ra khỏi đây, bởi vì bà đã tiết kiệm được một số tiền đủ sống, trong suốt 10 năm qua. Nhưng Lộc Hàm lại từ chối, cậu nói mình đã lớn, muốn tự làm chủ cuộc sống của mình, muốn làm những việc mà mình thích. Mẹ cậu cũng không cản, đồng ý cho cậu tiếp tục làm quản gia ở đây.
cậu chủ a chậm lại đi